ĐỪNG VÀ HÃY

ĐỪNG VÀ HÃY

CHÚA NHẬT TUẦN VIII MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM A

Bài đọc 1 : (Is 49:14-15). Bài đọc 2 : ( 1 Cr 4:1-5). Tin Mừng: ( Mt 6: 24-34)

Bước vào cuộc sống, không ai không phải lo cho cái ăn, cái mặc, lo cho con cái, người thân, lo ốm đau bệnh tật. Có đủ ăn đủ mặc lại lo tích trữ cho ngày mai. Thế mà hôm nay Đức Giêsu lại dạy: “ Đừng lo lắng cho mạng sống : lấy gì mà ăn; cũng đừng lo lắng cho thân thể: lấy gì mà mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?” Và Ngài còn thêm : “ Đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.”

 Khi nói :“ Ngày nào có cái khổ của ngày ấy”, Chúa không dạy chúng ta sống vô lo. Ngài cũng không khuyến khích chúng ta ăn không ngồi rồi, nhưng phải làm việc; vì ai không làm việc thì không đáng ăn. Ngài dạy chúng ta phải biết lo những gì đáng lo. Mạng sống quan trọng hơn của ăn. Thân thể quan trọng hơn áo mặc. Chúng ta lo cho những thứ hư nát , chóng qua mà lại không lo cho cái vĩnh cửu, quan tâm đến những cái thứ yếu mà lại quên đi những cái chính yếu. Điều mà Chúa cảnh giác chúng ta là đừng lo lắng quan tâm đến các giá trị vật chất mà quên đi giá trị tinh thần. Đứng trước những lo toan của cuộc sống vật chất cuốn hút, chúng ta trở thành  nô lệ cho vật chất. Điều mà Đức Giêsu muốn nhấn mạnh ở đây là chúng ta là những con cái Thiên Chúa, và chúng ta chỉ có thể tìm sự an tâm thực sự khi chúng ta đặt tin tưởng và phó thác tương lai của mình trong bàn tay của Thiên Chúa. “Ngày mai để ngày mai lo” là sống trong sự tin tưởng phó thác vào sự quan phòng của Cha chúng là Đấng yêu thương trong  giây phút hiện tại . Đó là điểm khác biệt giữa con cái Thiên Chúa và dân ngoại.

Nhưng “ trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho.” Vậy anh em đừng lo lắng vì ngày mai, ngày mai cứ để ngày mai lo.”  Chỉ khi nào chúng ta hoàn toàn tin tưởng và phó thác vào quyền năng và sự quan phòng yêu thương thì chúng ta mới có thể để “ ngày mai cứ để ngày mai lo.” Có những lúc gặp khốn khó, Xion đã oán trách Thiên Chúa: “ Đức Chúa đã bỏ tôi, Chúa Thượng tôi đã quên tôi rồi!” ; nhưng qua miệng tiên tri Isaia, Đức Chúa đã khẳng định: “ Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên người bao giờ.” ( Is 49: 14-15)  Đức Giêsu còn khẳng định chim trời, cỏ cây ngoài đồng mà Cha trên trời còn quan tâm thì làm sao Ngài lại có thể bỏ rơi con cái của Ngài được!  

Một ngày nọ, một nhóm người ngồi lại để kể cho nhau nghe những ký  ức vui buồn. Sau một hồi trao đổi, họ đã đưa ra một số vấn đề để thách đố nhau.

Một thanh niên đứng lên đọc: “ Chúa là Mục Tử tôi, tôi không còn thiếu gì.” Thanh niên này là một người có kiến thức, nói năng rất bài bản. Anh ta đọc làu làu Thánh Vịnh ấy  giữa những tràng pháo tay hoan hô của mọi người.

Người thứ hai lên tiếng là một cụ già, lưng đã gù, giọng nói yếu ớt rất khó nghe. Ông khom người đứng trong  góc nhà và đọc: “ Thiên Chúa là Mục Tử tôi, tôi không còn thiếu gì.” Khi ông cụ vừa dứt lời, cả phòng bỗng im lặng. Mọi người đều cúi đầu lặng lẽ cầu nguyện.

Người thanh  niên học thức bấy giờ mới lên tiếng giải thích về hai cách nhận thức Thánh Vịnh. Anh ta nói: “Quả thật, tôi nhận thực mình cũng hiểu biết Thánh Vịnh ấy; tuy nhiên, chính ông cụ mới là người hiểu biết vị Mục Tử.”

Chàng thanh niên nhận thức về Thánh Vịnh rất sâu sắc, nhưng anh lại chưa trải nghiệm được sự quan phòng của Thiên Chúa như ông cụ già kia. Chính nhờ sự tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa mà ông đã nghiệm được Thiên Chúa không để ông thiếu thốn gì. Có một sự khác biệt rất lớn giữa biết về Thiên Chúa và sống với Thiên Chúa. Đức tin là tín thác vào sự quan phòng của Thiên Chúa, chứ không phải chỉ có những ý tưởng, kiến thức về Ngài.

LM Trịnh Ngọc Danh

Quản Nhiệm Cộng Đoàn Đức Mẹ Mông Triệu Anaheim

Comments are closed.