Chúa Nhật Lễ Lá – năm A

Chúa Nhật Lễ Lá – năm A

CHÚA NHẬT 04-13-2014

LỄ LÁ

Làm phép Lá:

BÀI PHÚC ÂM: Mt 21, 1-11

"Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi các ngài đến gần Giêrusalem, vào địa hạt Bếtphaghê, giáp núi Cây Dầu, Chúa Giêsu sai hai môn đệ đi và bảo rằng: "Các con hãy đến làng trước mặt kia, sẽ gặp ngay một con lừa mẹ cột ở đó với con lừa con. Các con hãy mở dây, dẫn về đây cho Thầy; và nếu có ai bảo các con điều gì, thì hãy nói: Chúa cần đến chúng, và Ngài sẽ gởi trả lại ngay". Mọi việc này xảy ra để ứng nghiệm lời tiên tri đã phán:

"Các ngươi hãy bảo thiếu nữ Sion rằng: Kìa vua ngươi nhân ái đến cùng ngươi, ngồi trên lừa mẹ và lừa con, là con của con vật chở đồ".

Các môn đệ ra đi và làm theo lời Chúa Giêsu dạy bảo. Hai môn đệ dẫn lừa mẹ và lừa con về, trải áo lên mình chúng và đặt Chúa ngồi lên trên. Phần đông dân chúng trải áo xuống đường, kẻ khác thì chặt nhành cây trải lối đi. Dân chúng kẻ thì đi trước, người theo sau tung hô rằng: "Hoan hô con vua Đavit! Chúc tụng Đấng nhân danh Chúa mà đến. Hoan hô trên các tầng trời!"

Khi Ngài vào thành Giêrusalem, thì cả thành phố náo động và nói rằng: "Người đó là ai vậy?" Dân chúng trả lời rằng: "Người ấy là Tiên tri Giêsu, xuất thân từ Nadarét, xứ Galilêa". Đó là lời Chúa. 


THÁNH LỄ

BÀI ĐỌC I: Is 50, 4-7

"Tôi đã không giấu mặt mũi tránh những lời nhạo cười, nhưng tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn".

Trích sách Tiên tri Isaia.

Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn. Mỗi sáng Người đánh thức tôi, Người thức tỉnh tai tôi, để nghe lời Người giáo huấn. Thiên Chúa đã mở tai tôi, mà tôi không cưỡng lại và cũng chẳng thối lui. Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu; tôi đã không che giấu mặt mũi, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. Vì Chúa nâng đỡ tôi, nên tôi không phải hổ thẹn; nên tôi trơ mặt chai như đá, tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn. Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Tv 21, 8-9. 17-18a. 19-20. 23-24

Đáp: Ôi Thiên Chúa! Ôi Thiên Chúa! sao Chúa đã bỏ con? (c. 2a)

1) Bao người thấy con đều mỉa mai con, họ bĩu môi, họ lắc đầu: "Hắn tin cậy Chúa, xin Ngài cứu hắn, xin Ngài giải gỡ hắn, nếu Ngài yêu thương". – Đáp.

2) Đứng quanh con là đàn ưng khuyển, một lũ côn đồ bao bọc lấy con. Chân tay con chúng đều chọc thủng, con có thể đếm được mọi đốt xương con. – Đáp.

3) Phần chúng thì nhìn xem con và vui vẻ, đem y phục của con chia sẻ với nhau, còn tấm áo dài, thì chúng rút thăm. Phần Ngài, lạy Chúa, xin chớ đứng xa con, ôi Đấng phù trợ con, xin kíp ra tay nâng đỡ. – Đáp.

4) Con sẽ tường thuật danh Chúa cho các anh em, giữa nơi công hội, con sẽ ngợi khen Người. "Chư quân là người tôn sợ Chúa, xin hãy ca khen Chúa. Toàn thể miêu duệ nhà Giacóp, hãy chúc tụng Người, hãy tôn sợ Người, hết thảy dòng giống Israel!" – Đáp.

 BÀI ĐỌC II: Pl 2, 6-11

"Người đã tự hạ mình; vì thế Thiên Chúa đã tôn vinh Người".

Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Philipphê.

Chúa Giêsu Kitô, tuy là thân phận Thiên Chúa, đã không nghĩ phải giành cho được ngang hàng với Thiên Chúa; trái lại, Người huỷ bỏ chính mình mà nhận lấy thân phận tôi đòi, đã trở nên giống như loài người, với cách thức bề ngoài như một người phàm. Người đã tự hạ mình mà vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu, để khi nghe tên Giêsu, mọi loài trên trời dưới đất và trong địa ngục phải quỳ gối xuống, và mọi miệng lưỡi phải tuyên xưng Đức Giêsu Kitô là Chúa để Thiên Chúa Cha được vinh quang. Đó là lời Chúa.

CÂU XƯỚNG TRƯỚC PHÚC ÂM: Pl 2, 8-9

Chúa Kitô vì chúng ta, đã vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu.

 

BÀI THƯƠNG KHÓ: Mt 26, 14 – 27, 66 (bài dài)

"Sự Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta".

C. Bài Thương Khó Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, một trong nhóm Mười Hai, tên là Giuđa Iscariô, đi gặp các thượng tế và nói với họ: 

S. "Các ông cho tôi bao nhiêu, tôi nộp Người cho các ông?" 

C. Họ liền ấn định cho ba mươi đồng bạc. Và từ đó, hắn tìm dịp thuận tiện để nộp Người. Ngày thứ nhất tuần lễ ăn bánh không men, các môn đệ đến thưa Chúa Giêsu rằng: 

S. "Thầy muốn chúng con sửa soạn cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?" 

C. Chúa Giêsu đáp: 

LM: "Các con hãy vào thành, đến với một người kia nói rằng: Thầy bảo, giờ Ta đã gần, Ta sẽ mừng Lễ Vượt Qua với các môn đệ tại nhà ông".

C. Các môn đệ làm như Chúa Giêsu truyền và sửa soạn Lễ Vượt Qua. Chiều đến, Người ngồi bàn ăn với mười hai môn đệ. Và khi các ông đang ăn, Người nói:

LM: "Thầy nói thật với các con: có một người trong các con sẽ nộp Thầy". 

C. Môn đệ rất buồn rầu và từng người bắt đầu hỏi Người:

S. "Thưa Thầy, có phải con không?" 

C. Người trả lời rằng:

LM: "Kẻ giơ tay cùng chấm vào đĩa với Thầy, đó chính là kẻ nộp Thầy. Thực ra, Con Người sẽ ra đi như đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ sẽ nộp Con Người! Thà người 
đó đừng sinh ra thì hơn!"
 

C. Giuđa, kẻ phản bội, cũng thưa Người rằng: 

S. "Thưa Thầy, có phải con chăng?" 

C. Chúa đáp:

LM: "Đúng như con nói".

C. Vậy khi mọi người còn đang ăn, Chúa Giêsu cầm lấy bánh, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ mà phán: 

LM: "Các con hãy cầm lấy mà ăn, vì này là Mình Ta". 

C. Đoạn Người cầm lấy chén, tạ ơn, rồi trao cho các môn đệ mà phán: 

LM: "Tất cả các con hãy uống chén này, vì này là Máu Ta, Máu Tân Ước, sẽ đổ ra cho nhiều người được tha tội. Thầy bảo các con: Từ nay, Thầy sẽ không còn uống chất nho này nữa cho đến ngày Thầy sẽ uống rượu mới cùng các con trong nước Cha Thầy".

C. Sau khi hát thánh vịnh, Thầy trò liền lên núi Ôliu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo các ông: 

LM: "Tất cả các con sẽ vấp phạm vì Thầy trong chính đêm nay, vì có lời chép rằng: 'Ta sẽ đánh chủ chăn, và các chiên trong đoàn sẽ tan tác'. Nhưng sau khi Thầy sống lại, Thầy sẽ đến xứ Galilêa trước các con".

C. Phêrô liền thưa: 

S. "Dù tất cả vấp phạm vì Thầy, riêng con, con sẽ không bao giờ vấp phạm". 

C. Chúa Giêsu đáp: 

LM: "Thầy bảo thật con, chính đêm nay, trước khi gà gáy, con sẽ chối Thầy ba lần".

C. Phêrô lại thưa: 

S. "Dù có phải chết cùng Thầy, con sẽ không chối Thầy". 

C. Và tất cả các môn đệ cùng nói như vậy.

Rồi Chúa Giêsu cùng đi với các ông đến một chỗ gọi là Ghếtsêmani, và Người bảo các môn đệ: 

LM: "Các con hãy ngồi đây để Thầy đến đàng kia cầu nguyện". 

C. Đoạn Chúa đưa Phêrô và hai người con ông Giêbêđê cùng đi, Người bắt đầu cảm thấy buồn bực và sầu não. Lúc ấy, Người bảo các ông:

LM: "Linh hồn Thầy buồn sầu đến nỗi chết được; các con hãy ở lại đây và thức với Thầy". 

C. Tiến xa hơn một chút, Người sấp mặt xuống, cầu nguyện và nói: 

LM: "Lạy Cha, nếu được, xin cho Con khỏi chén này! Nhưng đừng như ý Con muốn, một theo ý Cha muốn".

C. Người trở lại cùng các môn đệ và thấy các ông đang ngủ, liền nói với Phêrô: 

LM: "Chẳng lẽ các con không thức cùng Thầy được lấy một giờ ư? Hãy tỉnh thức và cầu nguyện để khỏi lâm cơn cám dỗ: vì tinh thần thì lanh lẹ, nhưng xác thịt thì yếu đuối". 

C. Rồi Người lại đi cầu nguyện lần thứ hai mà rằng:

LM: "Lạy Cha, nếu chén này không thể qua đi được mà Con phải uống, thì xin theo ý Cha". 

C. Đoạn Người trở lại và thấy các ông còn ngủ, vì mắt các ông nặng trĩu. Người để mặc các ông và đi cầu nguyện lần thứ ba, vẫn lại những lời như trước. Sau đó Người trở lại với các môn đệ và bảo: 

LM: "Bây giờ các con hãy ngủ và nghỉ ngơi đi! Này sắp đến giờ Con Người sẽ bị nộp trong tay những kẻ tội lỗi. Các con hãy chỗi dậy. Chúng ta hãy đi: này kẻ nộp Thầy đã tới gần". 

C. Người còn đang nói, thì đây, Giuđa, một trong nhóm mười hai, và cùng với y có lũ đông mang gươm giáo gậy gộc, do các thượng tế và kỳ lão trong dân sai đến. Vậy tên nội công đã dặn họ ám hiệu này:

S. "Hễ tôi hôn người nào, thì đó chính là Người, các ông hãy bắt lấy". 

C. Tức khắc Giuđa tới gần Chúa Giêsu và nói: 

S. "Chào Thầy". 

C. Và nó hôn Người. Nhưng Chúa Giêsu bảo:

LM: "Hỡi bạn, bạn đến đây làm chi?" 

C. Lúc đó chúng xông tới, tra tay bắt Chúa Giêsu. Ngay sau đó, một trong những người vẫn theo Chúa Giêsu, giơ tay rút gươm và chém tên đầy tớ thầy thượng tế đứt một tai. Chúa Giêsu liền bảo:

LM: "Con hãy xỏ ngay gươm vào bao: vì tất cả những kẻ dùng gươm sẽ chết vì gươm. Nào con tưởng rằng Thầy không thể xin Cha Thầy và Ngài sẽ tức khắc gởi đến hơn mười hai cơ binh thiên thần sao? Mà như thế thì làm sao ứng nghiệm lời Kinh Thánh bảo: Sự thế phải như vậy?"

C. Lúc đó Chúa Giêsu nói cùng đám đông rằng:

LM: "Các ngươi cầm gươm giáo gậy gộc đi bắt Ta như bắt tên cướp ư? Hằng ngày Ta ngồi trong đền thờ, giữa các ngươi, mà các ngươi không bắt Ta. Nhưng tất cả sự đó xảy ra là để ứng nghiệm lời các tiên tri đã chép". 

C. Bấy giờ các môn đệ bỏ Người và chạy trốn hết.

Những kẻ đã bắt Chúa Giêsu điệu Người đến thầy thượng tế Caipha. Nơi đây các luật sĩ và kỳ lão đã hội họp. Phêrô theo Người xa xa cho tới dinh thầy thượng tế. Rồi ông vào trong dinh ngồi cùng bọn đầy tớ, xem việc xảy ra thế nào. Vậy các thượng tế và tất cả công nghị tìm chứng gian cáo Chúa Giêsu để lên án xử tử Người. Và họ đã không tìm được, mặc dù đã có một số đông chứng nhân ra mắt. Sau cùng, hai người làm chứng gian đến khai rằng: 

S. "Người này đã nóiTa có thể phá đền thờ Thiên Chúa và xây cất lại trong ba ngày". 

C. Bấy giờ thầy thượng tế đứng lên nói: 

S. "Ông không trả lời gì về các điều những người này đã cáo ông ư?" 

C. Nhưng Chúa Giêsu làm thinh, nên thầy thượng tế bảo Người: 

S. "Nhân danh Thiên Chúa hằng sống, ta truyền cho ông hãy nói cho chúng ta biếtÔng có phải là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa không?" 
C. Chúa Giêsu trả lời:

LM: "Ông đã nói đúng. Nhưng Ta nói thật với các ông: rồi đây các ông sẽ xem thấy Con Người ngự bên hữu Đấng Toàn Năng, và sẽ đến trên đám mây". 

C. Bấy giờ thầy thượng tế xé áo mình ra và nói:

S. "Nó đã nói lộng ngôn! Chúng ta còn cần gì đến nhân chứng nữa? Đây các ngài vừa nghe lời lộng ngôn. Các ngài nghĩ sao?" 

C. Họ đáp lại: 

S. "Nó đáng chết!" 

C. Bấy giờ chúng nhổ vào mặt Người, đấm đánh Người, lại có kẻ tát vả Người mà nói rằng:

S. "Hỡi Kitô, hãy bói xem, ai đánh ông đó?" 

C. Còn Phêrô ngồi ở ngoài sân. Một đầy tớ gái lại gần và nói: 

S. "Ông nữa, ông cũng đã theo Giêsu người xứ Galilêa". 

C. Nhưng ông chối trước mặt mọi người mà rằng: 

S. "Tôi không hiểu chị muốn nói gì?" 

C. Khi ông lui ra đến cổng, một đầy tớ gái khác thấy ông, liền nói với những người ở đó: 

S. "Ông này cũng theo Giêsu người Nadarét". 

C. Ông thề mà chối rằng: 

S. "Tôi không biết người ấy". 

C. Một lúc sau, mấy người đứng đó lại gần mà nói với Phêrô rằng: 

S. "Đúng rồi, ngươi cũng thuộc bọn ấy. Vì chính giọng nói của ngươi tiết lộ tông tích ngươi". 

C. Bấy giờ ông rủa mà thề rằng: ông không hề biết người ấy. Tức thì gà gáy. Phêrô nhớ lại lời Chúa Giêsu đã nói: "Trước khi gà gáy, con sẽ chối Ta ba lần", và ông ra ngoài khóc lóc thảm thiết.

Trời vừa sáng, các thượng tế và kỳ lão trong dân hội họp bày mưu giết Chúa Giêsu. Họ trói Người và điệu đi nộp cho tổng trấn Phongxiô Philatô. Bấy giờ Giuđa, kẻ nộp Người, thấy Người bị kết án thì hối hận, đem ba mươi đồng bạc trả lại cho các thượng tế và kỳ lão mà nói rằng: 

S. "Tôi đã phạm tội vì nộp máu người công chính".

C. Nhưng họ trả lời: 

S. "Can chi đến chúng tôi! Mặc kệ anh!" 

C. Anh ta ném những đồng bạc đó vào trong đền thờ và ra đi thắt cổ. Các thượng tế lượm lấy bạc đó và nói:

S. "Không nên để bạc này vào kho vì là giá máu". 

C. Sau khi bàn bạc, họ lấy tiền đó mua thửa ruộng của người thợ gốm làm nơi chôn cất những người ngoại kiều. Bởi thế, ruộng ấy cho đến ngày nay được gọi là Haselđama, nghĩa là ruộng máu. Như vậy là ứng nghiệm lời tiên tri Giêrêmia nói: "Chúng đã lấy ba mươi đồng bạc là giá do con cái Israel đã mặc cả mà bán Đấng cao trọng. Và họ mang tiền đó mua ruộng của người thợ gốm như lời Chúa đã truyền cho tôi". Vậy Chúa Giêsu đứng trước quan tổng trấn, và quan hỏi Người rằng:

S. "Ông có phải là Vua dân Do-thái không?" 

C. Chúa Giêsu đáp: 

LM: "Ông nói đúng!" 

C. Nhưng khi các thượng tế và kỳ lão tố cáo Người thì Người không trả lời chi cả. Bấy giờ Philatô bảo Người:

S. "Ông không nghe thấy tất cả những điều họ tố cáo ông sao?" 

C. Chúa Giêsu cũng không đáp lại về một điều nào, khiến quan tổng trấn hết sức ngạc nhiên.

Vào mỗi dịp lễ trọng, quan tổng trấn có thói quen phóng thích cho dân một người tù tuỳ ý họ xin. Lúc ấy có một phạm nhân nổi tiếng tên là Baraba. Vậy Philatô nói với dân chúng đã tụ tập lại đó rằng: 

S. "Các ngươi muốn ta phóng thích ai, Baraba hay Giêsu mà người ta vẫn gọi là Kitô?" 

C. Quan biết rõ chỉ vì ghen ghét mà chúng đã nộp Người. Vậy trong khi quan ngồi xét xử, bà vợ sai người nói cùng quan rằng:

S. "Xin ông đừng can thiệp gì đến vụ người công chính ấy, vì hôm nay trong một giấc chiêm bao, tôi đã phải đau khổ rất nhiều vì người ấy"

C. Nhưng các thượng tế và kỳ lão xúi giục dân xin tha Baraba và giết Chúa Giêsu. Quan lại lên tiếng hỏi họ: 

S. "Trong hai người đó các ngươi muốn ta phóng thích ai?" 

C. Họ thưa:

S. "Baraba!" 
C. Philatô hỏi: 

S. "Vậy đối với Giêsu gọi là Kitô, ta phải làm gì?" 

C. Họ đồng thanh đáp: 

S. "Đóng đinh nó đi!" 

C. Quan lại hỏi: 

S. "Nhưng người này đã làm gì nên tội?" 

C. Chúng càng la to: 

S. "Đóng đinh nó đi!" 

C. Bấy giờ Philatô thấy mất công, lại thêm náo động, nên ông lấy nước rửa tay trước mặt dân chúng và nói: 

S. "Ta vô can về máu người công chính này, mặc kệ các ngươi". 

C. Toàn dân đáp: 

S. "Hãy để cho máu nó đổ trên chúng tôi và trên con cái chúng tôi". 

C. Bấy giờ quan phóng thích Baraba cho họ, còn Chúa Giêsu thì trao cho họ đánh đòn, rồi đem đi đóng đinh vào thập giá.

Bấy giờ lính tổng trấn liền điệu Chúa Giêsu vào trong công đường và tập họp cả cơ đội lại chung quanh Người. Họ lột áo Người ra, khoác cho Người một áo choàng đỏ, rồi quấn một vòng gai đặt trên đầu Người và trao vào tay mặt Người một cây sậy, họ quỳ gối trước mặt Người mà nhạo báng rằng:

S. "Tâu vua dân Do-thái!" 

C. Đoạn họ khạc nhổ vào Người và lấy cây sậy đập trên đầu Người. Khi đã chế nhạo Người xong, họ lột áo choàng đỏ ra, mặc y phục cũ lại cho Người và điệu Người đi đóng đinh vào thập giá. Lúc đi ra, họ gặp một người thành Xyrênê tên là Simon, liền bắt ông vác đỡ thánh giá cho Người.

Họ đi đến một nơi gọi là Golgotha, nghĩa là Núi Sọ. Họ cho Người uống rượu hoà với mật đắng, Người chỉ nếm qua nhưng không muốn uống. Khi đã đóng đinh Người trên thập giá rồi, họ rút thăm chia nhau áo Người, để ứng nghiệm lời tiên tri rằng: "Chúng đã chia nhau áo Ta, còn áo ngoài của Ta, chúng đã bắt thăm". Rồi họ ngồi lại canh Người. Họ cũng đặt trên đầu Người bản án viết như sau: Người này là Giêsu, vua dân Do-thái. Lúc ấy, cùng với Người, họ đóng đinh hai tên trộm cướp, một tên bên hữu, một tên bên tả.

Những người đi ngang qua, lắc đầu chế diễu Người và nói: 

S. "Kìa, ngươi là kẻ phá đền thờ và xây cất lại trong ba ngày, hãy tự cứu mình đi, nếu là Con Thiên Chúa, thì hãy xuống khỏi thập giá đi!" 

C. Các thượng tế cùng luật sĩ và kỳ lão cũng chế nhạo Người rằng:

S. "Nó đã cứu được kẻ khác mà không cứu nổi chính mình! Nếu nó là vua dân Do-thái, thì bây giờ hãy xuống khỏi thập giá đi để chúng ta sẽ tin nó. Nó đã trông cậy Thiên Chúa, nếu Ngài thương nó thì bây giờ Ngài hãy cứu nó, vì nó nói"Ta là Con Thiên Chúa!" 

C. Cả những tên cướp bị đóng đinh trên thập giá với Người cũng nhục mạ Người như thế. Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, khắp cả xứ đều tối tăm mù mịt. Vào khoảng giờ thứ chín thì Chúa Giêsu kêu lớn tiếng: 

LM: "Eli, Eli, lema sabachtani!"

C. Nghĩa là:

LM: "Lạy Chúa con, lạy Chúa con! sao Chúa bỏ con!" 

C. Có mấy người đứng đó nghe vậy nói rằng: 

S. "Nó gọi tiên tri Elia". 

C. Lập tức một người trong bọn chạy đi lấy một miếng bọt biển, nhúng đầy dấm và cuốn vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống. Nhưng có kẻ lại bảo: 

S. "Hãy chờ xem Elia có đến cứu nó không?" 

C. Đoạn Chúa Giêsu lại kêu lên lớn tiếng và trút hơi thở.

(Quỳ gối thinh lặng thờ lạy trong giây lát)

Bỗng nhiên màn đền thờ xé ra làm đôi từ trên xuống dưới, đất chuyển động, đá nứt ra. Các mồ mả mở tung và xác của nhiều vị thánh đã qua đời được sống lại. Và sau khi Chúa sống lại, họ ra khỏi mồ, vào thành thánh và hiện ra cùng nhiều người. Còn viên sĩ quan và những kẻ cùng ông canh giữ Chúa Giêsu, thấy đất chuyển động và các sự xảy ra, thì thất kinh sợ hãi và nói: 

S. "Đúng người này là Con Thiên Chúa". 

C. Ở đó cũng có nhiều phụ nữ đứng xa xa; họ là những người đã theo giúp Chúa Giêsu từ xứ Galilêa. Trong số đó có Maria Mađalêna, Maria mẹ của Giacôbê và Giuse, và mẹ các người con của Giêbêđê.

Tới chiều có một người giàu sang quê ở Arimathia tên là Giuse, cũng đã làm môn đệ Chúa Giêsu, ông đi gặp Philatô và xin xác Chúa Giêsu. Bấy giờ Philatô truyền giao xác cho ông. Vậy ông Giuse lấy xác, liệm trong một khăn sạch, và đặt trong mồ mà ông đã cho đục trong đá, rồi ông lăn một tảng đá lớn lấp cửa mồ lại và ra về. Còn Maria Mađalêna và bà Maria kia cùng ngồi đó nhìn vào mộ.

Hôm sau, tức là sau ngày chuẩn bị mừng lễ, các thượng tế và biệt phái đến dinh Philatô trình rằng: 

S. "Thưa ngài, chúng tôi nhớ, lúc sinh thời tên bịp bợm ấy có nói'Sau ba ngày, Ta sẽ sống lại'. Vậy xin ngài truyền lệnh cho canh mộ đến ngày thứ ba, kẻo môn đệ nó lấy trộm xác rồi phao đồn với dân chúng rằng:Người đã từ cõi chết sống lại! Và như thế, sự gian dối này lại còn tai hại hơn trước". 

C. Philatô trả lời:

S. "Các ông đã có lính canh thì cứ đi mà canh như ý". 

C. Họ liền đi và đóng ấn niêm phong tảng đá và cắt lính canh giữ mồ. Đó là lời Chúa.

_________________________

Hoặc đọc bài vắn nàyMt 27, 11-54

C. Khi ấy, Chúa Giêsu đứng trước tổng trấn †Phongxiô Phi-latô, và quan hỏi Người rằng: 

S. "Ông có phải là Vua dân Do-thái không?" 

C. Chúa Giêsu đáp: 

LM: "Ông nói đúng!"

C. Nhưng khi các thượng tế và kỳ lão tố cáo Người thì Người không trả lời chi cả. Bấy giờ Philatô bảo Người:

S. "Ông không nghe thấy tất cả những điều họ tố cáo ông sao?" 

C. Chúa Giêsu cũng không đáp lại về một điều nào, khiến quan tổng trấn hết sức ngạc nhiên.

Vào mỗi dịp lễ trọng, quan tổng trấn có thói quen phóng thích cho dân một người tù tuỳ ý họ xin. Lúc ấy có một phạm nhân nổi tiếng tên là Baraba. Vậy Philatô nói với dân chúng đã tụ tập lại đó rằng: 

S. "Các ngươi muốn ta phóng thích ai, Baraba hay Giêsu mà người ta vẫn gọi là Kitô?" 

C. Quan biết rõ chỉ vì ghen ghét mà chúng đã nộp Người. Vậy trong khi quan ngồi xét xử, bà vợ sai người nói cùng quan rằng:

S. "Xin ông đừng can thiệp gì đến vụ người công chính ấy,vì hôm nay trong một giấc chiêm bao, tôi đã phải đau khổ rất nhiều vì người ấy". 

C. Nhưng các thượng tế và kỳ lão xúi giục dân xin tha Baraba và giết Chúa Giêsu. Quan lại lên tiếng hỏi họ: 

S. "Trong hai người đó các ngươi muốn ta phóng thích ai?" 

C. Họ thưa: 

S. "Baraba!" 

C. Philatô hỏi: 

S. "Vậy đối với Giêsu gọi là Kitô, ta phải làm gì?" 

C. Họ đồng thanh đáp:

S. "Đóng đinh nó đi!" 

C. Quan lại hỏi: 

S. "Nhưng người này đã làm gì nên tội?" 

C. Chúng càng la to: 

S. "Đóng đinh nó đi!" 

C. Bấy giờ Philatô thấy mất công, lại thêm náo động, nên ông lấy nước rửa tay trước mặt dân chúng và nói:

S. "Ta vô can về máu người công chính này, mặc kệ các ngươi". 
C. Toàn dân đáp: 

S. "Hãy để cho máu nó đổ trên chúng tôi và trên con cái chúng tôi". 

C. Bấy giờ quan phóng thích Baraba cho họ, còn Chúa Giêsu thì trao cho họ đánh đòn, rồi đem đi đóng đinh vào thập giá.

Bấy giờ lính tổng trấn liền điệu Chúa Giêsu vào trong công đường và tập họp cả cơ đội lại chung quanh Người. Họ lột áo Người ra, khoác cho Người một áo choàng đỏ, rồi quấn một vòng gai đặt trên đầu Người và trao vào tay mặt Người một cây sậy, họ quỳ gối trước mặt Người mà nhạo báng rằng: 

S. "Tâu vua dân Do-thái!" 

C. Đoạn họ khạc nhổ vào Người và lấy cây sậy đập trên đầu Người. Khi đã chế nhạo Người xong, họ lột áo choàng đỏ ra, mặc y phục cũ lại cho Người và điệu Người đi đóng đinh vào thập giá. Lúc đi ra, họ gặp một người thành Xyrênê tên là Simon, liền bắt ông vác đỡ thánh giá cho Người.

Họ đi đến một nơi gọi là Golgotha, nghĩa là Núi Sọ. Họ cho Người uống rượu hoà với mật đắng, Người chỉ nếm qua nhưng không muốn uống. Khi đã đóng đinh Người trên thập giá rồi, họ rút thăm chia nhau áo Người, để ứng nghiệm lời tiên tri rằng: "Chúng đã chia nhau áo Ta, còn áo ngoài của Ta, chúng đã bắt thăm". Rồi họ ngồi lại canh Người. Họ cũng đặt trên đầu Người bản án viết như sau: "Người này là Giêsu, vua dân Do-thái". Lúc ấy, cùng với Người, họ đóng đinh hai tên trộm cướp, một tên bên hữu, một tên bên tả.

Những người đi ngang qua, lắc đầu chế diễu Người và nói: 

S. "Kìa, ngươi là kẻ phá đền thờ và xây cất lại trong ba ngày, hãy tự cứu mình đi, nếu là Con Thiên Chúa, thì hãy xuống khỏi thập giá đi!" 

C. Các thượng tế cùng luật sĩ và kỳ lão cũng chế nhạo Người rằng:

S. "Nó đã cứu được kẻ khác mà không cứu nổi chính mình! Nếu nó là vua dân Do-thái, thì bây giờ hãy xuống khỏi thập giá đi để chúng ta sẽ tin nó. Nó đã trông cậy Thiên Chúa, nếu Ngài thương nó thì bây giờ Ngài hãy cứu nó, vì nó nói"Ta là Con Thiên Chúa!" 

C. Cả những tên cướp bị đóng đinh trên thập giá với Người cũng nhục mạ Người như thế. Từ giờ thứ sáu đến giờ thứ chín, khắp cả xứ đều tối tăm mù mịt. Vào khoảng giờ thứ chín thì Chúa Giêsu kêu lớn tiếng:

LM: "Eli, Eli, lamma sabachtani!"

C. Nghĩa là:

LM: "Lạy Chúa con, lạy Chúa con! sao Chúa bỏ con!" 

C. Có mấy người đứng đó nghe vậy nói rằng: 

S. "Nó gọi tiên tri Elia". 

C. Lập tức một người trong bọn chạy đi lấy một miếng bọt biển, nhúng đầy dấm và cuốn vào đầu cây sậy và đưa lên cho Người uống. Nhưng có kẻ lại bảo: 

S. "Hãy chờ xem Elia có đến cứu nó không?" 

C. Đoạn Chúa Giêsu lại kêu lên lớn tiếng và trút hơi thở.

(Quỳ gối thinh lặng thờ lạy trong giây lát)

Bỗng nhiên màn đền thờ xé ra làm đôi từ trên xuống dưới, đất chuyển động, đá nứt ra. Các mồ mả mở tung và xác của nhiều vị thánh đã qua đời được sống lại. Và sau khi Chúa sống lại, họ ra khỏi mồ, vào thành thánh và hiện ra cùng nhiều người. Còn viên sĩ quan và những kẻ cùng ông canh giữ Chúa Giêsu, thấy đất chuyển động và các sự xảy ra, thì thất kinh sợ hãi và nói: 

S. "Đúng người này là Con Thiên Chúa".

Đó là lời Chúa.

Palm Sunday of the Lord's Passion

SUNDAY 04-13-2014

 

At the Procession with palms – gospel mt 21:1-11

When Jesus and the disciples drew near Jerusalem
and came to Bethphage on the Mount of Olives,
Jesus sent two disciples, saying to them,
“Go into the village opposite you,
and immediately you will find an ass tethered,
and a colt with her.
Untie them and bring them here to me.
And if anyone should say anything to you, reply,
‘The master has need of them.’
Then he will send them at once.”
This happened so that what had been spoken through the prophet
might be fulfilled:
Say to daughter Zion,
“Behold, your king comes to you,
meek and riding on an ass,
and on a colt, the foal of a beast of burden.”

The disciples went and did as Jesus had ordered them.
They brought the ass and the colt and laid their cloaks over them,
and he sat upon them.
The very large crowd spread their cloaks on the road,
while others cut branches from the trees
and strewed them on the road.
The crowds preceding him and those following
kept crying out and saying:
“Hosanna to the Son of David;
blessed is the he who comes in the name of the Lord;
hosanna in the highest.”
And when he entered Jerusalem
the whole city was shaken and asked, “Who is this?”
And the crowds replied,
“This is Jesus the prophet, from Nazareth in Galilee.”

at the mass – Reading 1 is 50:4-7

The Lord GOD has given me
a well-trained tongue,
that I might know how to speak to the weary
a word that will rouse them.
Morning after morning
he opens my ear that I may hear;
and I have not rebelled,
have not turned back.
I gave my back to those who beat me,
my cheeks to those who plucked my beard;
my face I did not shield
from buffets and spitting.

The Lord GOD is my help,
therefore I am not disgraced;
I have set my face like flint,
knowing that I shall not be put to shame.

Responsorial Psalm ps 22:8-9, 17-18, 19-20, 23-24

R/ (2a) My God, my God, why have you abandoned me?
All who see me scoff at me;
they mock me with parted lips, they wag their heads:
“He relied on the LORD; let him deliver him,
let him rescue him, if he loves him.”
R/ My God, my God, why have you abandoned me?
Indeed, many dogs surround me,
a pack of evildoers closes in upon me;
They have pierced my hands and my feet;
I can count all my bones.
R/ My God, my God, why have you abandoned me?
They divide my garments among them,
and for my vesture they cast lots.
But you, O LORD, be not far from me;
O my help, hasten to aid me.
R/ My God, my God, why have you abandoned me?
I will proclaim your name to my brethren;
in the midst of the assembly I will praise you:
“You who fear the LORD, praise him;
all you descendants of Jacob, give glory to him;
revere him, all you descendants of Israel!”
R/ My God, my God, why have you abandoned me?

Reading 2 phil 2:6-11

Christ Jesus, though he was in the form of God,
did not regard equality with God
something to be grasped.
Rather, he emptied himself,
taking the form of a slave,
coming in human likeness;
and found human in appearance,
he humbled himself,
becoming obedient to the point of death,
even death on a cross.
Because of this, God greatly exalted him
and bestowed on him the name
which is above every name,
that at the name of Jesus
every knee should bend,
of those in heaven and on earth and under the earth,
and every tongue confess that
Jesus Christ is Lord,
to the glory of God the Father.

Gospel mt 26:14-27:66

One of the Twelve, who was called Judas Iscariot,
went to the chief priests and said,
“What are you willing to give me
if I hand him over to you?”
They paid him thirty pieces of silver,
and from that time on he looked for an opportunity
to hand him over.

On the first day of the Feast of Unleavened Bread,
the disciples approached Jesus and said,
“Where do you want us to prepare
for you to eat the Passover?”
He said,
“Go into the city to a certain man and tell him,
‘The teacher says, “My appointed time draws near;
in your house I shall celebrate the Passover with my disciples.”’”
The disciples then did as Jesus had ordered,
and prepared the Passover.

When it was evening,
he reclined at table with the Twelve.
And while they were eating, he said,
“Amen, I say to you, one of you will betray me.”
Deeply distressed at this,
they began to say to him one after another,
“Surely it is not I, Lord?”
He said in reply,
“He who has dipped his hand into the dish with me
is the one who will betray me.
The Son of Man indeed goes, as it is written of him,
but woe to that man by whom the Son of Man is betrayed.
It would be better for that man if he had never been born.”
Then Judas, his betrayer, said in reply,
“Surely it is not I, Rabbi?”
He answered, “You have said so.”

While they were eating,
Jesus took bread, said the blessing,
broke it, and giving it to his disciples said,
“Take and eat; this is my body.”
Then he took a cup, gave thanks, and gave it to them, saying,
“Drink from it, all of you,
for this is my blood of the covenant,
which will be shed on behalf of many
for the forgiveness of sins.
I tell you, from now on I shall not drink this fruit of the vine
until the day when I drink it with you new
in the kingdom of my Father.”
Then, after singing a hymn,
they went out to the Mount of Olives.

Then Jesus said to them,
“This night all of you will have your faith in me shaken,
for it is written:
I will strike the shepherd,
and the sheep of the flock will be dispersed
;
but after I have been raised up,
I shall go before you to Galilee.”
Peter said to him in reply,
“Though all may have their faith in you shaken,
mine will never be.”
Jesus said to him,
“Amen, I say to you,
this very night before the cock crows,
you will deny me three times.”
Peter said to him,
“Even though I should have to die with you,
I will not deny you.”
And all the disciples spoke likewise.

Then Jesus came with them to a place called Gethsemane,
and he said to his disciples,
“Sit here while I go over there and pray.”
He took along Peter and the two sons of Zebedee,
and began to feel sorrow and distress.
Then he said to them,
“My soul is sorrowful even to death.
Remain here and keep watch with me.”
He advanced a little and fell prostrate in prayer, saying,
“My Father, if it is possible,
let this cup pass from me;
yet, not as I will, but as you will.”
When he returned to his disciples he found them asleep.
He said to Peter,
“So you could not keep watch with me for one hour?
Watch and pray that you may not undergo the test.
The spirit is willing, but the flesh is weak.”
Withdrawing a second time, he prayed again,
“My Father, if it is not possible that this cup pass
without my drinking it, your will be done!”
Then he returned once more and found them asleep,
for they could not keep their eyes open.
He left them and withdrew again and prayed a third time,
saying the same thing again.
Then he returned to his disciples and said to them,
“Are you still sleeping and taking your rest?
Behold, the hour is at hand
when the Son of Man is to be handed over to sinners.
Get up, let us go.
Look, my betrayer is at hand.”

While he was still speaking,
Judas, one of the Twelve, arrived,
accompanied by a large crowd, with swords and clubs,
who had come from the chief priests and the elders
of the people.
His betrayer had arranged a sign with them, saying,
“The man I shall kiss is the one; arrest him.”
Immediately he went over to Jesus and said,
“Hail, Rabbi!” and he kissed him.
Jesus answered him,
“Friend, do what you have come for.”
Then stepping forward they laid hands on Jesus and arrested him.
And behold, one of those who accompanied Jesus
put his hand to his sword, drew it,
and struck the high priest’s servant, cutting off his ear.
Then Jesus said to him,
“Put your sword back into its sheath,
for all who take the sword will perish by the sword.
Do you think that I cannot call upon my Father
and he will not provide me at this moment
with more than twelve legions of angels?
But then how would the Scriptures be fulfilled
which say that it must come to pass in this way?”
At that hour Jesus said to the crowds,
“Have you come out as against a robber,
with swords and clubs to seize me?
Day after day I sat teaching in the temple area,
yet you did not arrest me.
But all this has come to pass
that the writings of the prophets may be fulfilled.”
Then all the disciples left him and fled.

Those who had arrested Jesus led him away
to Caiaphas the high priest,
where the scribes and the elders were assembled.
Peter was following him at a distance
as far as the high priest’s courtyard,
and going inside he sat down with the servants
to see the outcome.
The chief priests and the entire Sanhedrin
kept trying to obtain false testimony against Jesus
in order to put him to death,
but they found none,
though many false witnesses came forward.
Finally two came forward who stated,
“This man said, ‘I can destroy the temple of God
and within three days rebuild it.’”
The high priest rose and addressed him,
“Have you no answer?
What are these men testifying against you?”
But Jesus was silent.
Then the high priest said to him,
“I order you to tell us under oath before the living God
whether you are the Christ, the Son of God.”
Jesus said to him in reply,
“You have said so.
But I tell you:
From now on you will see ‘the Son of Man
seated at the right hand of the Power’
and ‘coming on the clouds of heaven.’”
Then the high priest tore his robes and said,
“He has blasphemed!
What further need have we of witnesses?
You have now heard the blasphemy;
what is your opinion?”
They said in reply,
“He deserves to die!”
Then they spat in his face and struck him,
while some slapped him, saying,
“Prophesy for us, Christ: who is it that struck you?”
Now Peter was sitting outside in the courtyard.
One of the maids came over to him and said,
“You too were with Jesus the Galilean.”
But he denied it in front of everyone, saying,
“I do not know what you are talking about!”
As he went out to the gate, another girl saw him
and said to those who were there,
“This man was with Jesus the Nazorean.”
Again he denied it with an oath,
“I do not know the man!”
A little later the bystanders came over and said to Peter,
“Surely you too are one of them;
even your speech gives you away.”
At that he began to curse and to swear,
“I do not know the man.”
And immediately a cock crowed.
Then Peter remembered the word that Jesus had spoken:
“Before the cock crows you will deny me three times.”
He went out and began to weep bitterly.

When it was morning,
all the chief priests and the elders of the people
took counsel against Jesus to put him to death.
They bound him, led him away,
and handed him over to Pilate, the governor.

Then Judas, his betrayer, seeing that Jesus had been condemned,
deeply regretted what he had done.
He returned the thirty pieces of silver
to the chief priests and elders, saying,
“I have sinned in betraying innocent blood.”
They said,
“What is that to us?
Look to it yourself.”
Flinging the money into the temple,
he departed and went off and hanged himself.
The chief priests gathered up the money, but said,
“It is not lawful to deposit this in the temple treasury,
for it is the price of blood.”
After consultation, they used it to buy the potter’s field
as a burial place for foreigners.
That is why that field even today is called the Field of Blood.
Then was fulfilled what had been said through Jeremiah
the prophet,
And they took the thirty pieces of silver,
the value of a man with a price on his head,
a price set by some of the Israelites,
and they paid it out for the potter’s field
just as the Lord had commanded me.

Now Jesus stood before the governor, and he questioned him,
“Are you the king of the Jews?”
Jesus said, “You say so.”
And when he was accused by the chief priests and elders,
he made no answer.
Then Pilate said to him,
“Do you not hear how many things they are testifying against you?”
But he did not answer him one word,
so that the governor was greatly amazed.

Now on the occasion of the feast
the governor was accustomed to release to the crowd
one prisoner whom they wished.
And at that time they had a notorious prisoner called Barabbas.
So when they had assembled, Pilate said to them,
“Which one do you want me to release to you,
Barabbas, or Jesus called Christ?”
For he knew that it was out of envy
that they had handed him over.
While he was still seated on the bench,
his wife sent him a message,
“Have nothing to do with that righteous man.
I suffered much in a dream today because of him.”
The chief priests and the elders persuaded the crowds
to ask for Barabbas but to destroy Jesus.
The governor said to them in reply,
“Which of the two do you want me to release to you?”
They answered, “Barabbas!”
Pilate said to them,
“Then what shall I do with Jesus called Christ?”
They all said,
“Let him be crucified!”
But he said,
“Why? What evil has he done?”
They only shouted the louder,
“Let him be crucified!”
When Pilate saw that he was not succeeding at all,
but that a riot was breaking out instead,
he took water and washed his hands in the sight of the crowd,
saying, “I am innocent of this man’s blood.
Look to it yourselves.”
And the whole people said in reply,
“His blood be upon us and upon our children.”
Then he released Barabbas to them,
but after he had Jesus scourged,
he handed him over to be crucified.

Then the soldiers of the governor took Jesus inside the praetorium
and gathered the whole cohort around him.
They stripped off his clothes
and threw a scarlet military cloak about him.
Weaving a crown out of thorns, they placed it on his head,
and a reed in his right hand.
And kneeling before him, they mocked him, saying,
“Hail, King of the Jews!”
They spat upon him and took the reed
and kept striking him on the head.
And when they had mocked him,
they stripped him of the cloak,
dressed him in his own clothes,
and led him off to crucify him.

As they were going out, they met a Cyrenian named Simon;
this man they pressed into service
to carry his cross.

And when they came to a place called Golgotha
¬—which means Place of the Skull —,
they gave Jesus wine to drink mixed with gall.
But when he had tasted it, he refused to drink.
After they had crucified him,
they divided his garments by casting lots;
then they sat down and kept watch over him there.
And they placed over his head the written charge against him:
This is Jesus, the King of the Jews.
Two revolutionaries were crucified with him,
one on his right and the other on his left.
Those passing by reviled him, shaking their heads and saying,
“You who would destroy the temple and rebuild it in three days,
save yourself, if you are the Son of God,
and come down from the cross!”
Likewise the chief priests with the scribes and elders mocked him and said,
“He saved others; he cannot save himself.
So he is the king of Israel!
Let him come down from the cross now,
and we will believe in him.
He trusted in God;
let him deliver him now if he wants him.
For he said, ‘I am the Son of God.’”
The revolutionaries who were crucified with him
also kept abusing him in the same way.

From noon onward, darkness came over the whole land
until three in the afternoon.
And about three o’clock Jesus cried out in a loud voice,
Eli, Eli, lema sabachthani?”
which means, “My God, my God, why have you forsaken me?”
Some of the bystanders who heard it said,
“This one is calling for Elijah.”
Immediately one of them ran to get a sponge;
he soaked it in wine, and putting it on a reed,
gave it to him to drink.
But the rest said,
“Wait, let us see if Elijah comes to save him.”
But Jesus cried out again in a loud voice,
and gave up his spirit.

Here all kneel and pause for a short time.

And behold, the veil of the sanctuary
was torn in two from top to bottom.
The earth quaked, rocks were split, tombs were opened,
and the bodies of many saints who had fallen asleep were raised.
And coming forth from their tombs after his resurrection,
they entered the holy city and appeared to many.
The centurion and the men with him who were keeping watch over Jesus
feared greatly when they saw the earthquake
and all that was happening, and they said,
“Truly, this was the Son of God!”
There were many women there, looking on from a distance,
who had followed Jesus from Galilee, ministering to him.
Among them were Mary Magdalene and Mary the mother of James and Joseph,
and the mother of the sons of Zebedee.

When it was evening,
there came a rich man from Arimathea named Joseph,
who was himself a disciple of Jesus.
He went to Pilate and asked for the body of Jesus;
then Pilate ordered it to be handed over.
Taking the body, Joseph wrapped it in clean linen
and laid it in his new tomb that he had hewn in the rock.
Then he rolled a huge stone across the entrance to the tomb
and departed.
But Mary Magdalene and the other Mary
remained sitting there, facing the tomb.

The next day, the one following the day of preparation,
the chief priests and the Pharisees
gathered before Pilate and said,
“Sir, we remember that this impostor while still alive said,
‘After three days I will be raised up.’
Give orders, then, that the grave be secured until the third day,
lest his disciples come and steal him and say to the people,
‘He has been raised from the dead.’
This last imposture would be worse than the first.”
Pilate said to them,
“The guard is yours;
go, secure it as best you can.”
So they went and secured the tomb
by fixing a seal to the stone and setting the guard.

or mt 27:11-54

Jesus stood before the governor, Pontius Pilate, who questioned him,
“Are you the king of the Jews?”
Jesus said, “You say so.”
And when he was accused by the chief priests and elders,
he made no answer.
Then Pilate said to him,
“Do you not hear how many things they are testifying against you?”
But he did not answer him one word,
so that the governor was greatly amazed.

Now on the occasion of the feast
the governor was accustomed to release to the crowd
one prisoner whom they wished.
And at that time they had a notorious prisoner called Barabbas.
So when they had assembled, Pilate said to them,
“Which one do you want me to release to you,
Barabbas, or Jesus called Christ?”
For he knew that it was out of envy
that they had handed him over.
While he was still seated on the bench,
his wife sent him a message,
“Have nothing to do with that righteous man.
I suffered much in a dream today because of him.”
The chief priests and the elders persuaded the crowds
to ask for Barabbas but to destroy Jesus.
The governor said to them in reply,
“Which of the two do you want me to release to you?”
They answered, “Barabbas!”
Pilate said to them,
“Then what shall I do with Jesus called Christ?”
They all said,
“Let him be crucified!”
But he said,
“Why? What evil has he done?”
They only shouted the louder,
“Let him be crucified!”
When Pilate saw that he was not succeeding at all,
but that a riot was breaking out instead,
he took water and washed his hands in the sight of the crowd,
saying, “I am innocent of this man’s blood.
Look to it yourselves.”
And the whole people said in reply,
“His blood be upon us and upon our children.”
Then he released Barabbas to them,
but after he had Jesus scourged,
he handed him over to be crucified.

Then the soldiers of the governor took Jesus inside the praetorium
and gathered the whole cohort around him.
They stripped off his clothes
and threw a scarlet military cloak about him.
Weaving a crown out of thorns, they placed it on his head,
and a reed in his right hand.
And kneeling before him, they mocked him, saying,
“Hail, King of the Jews!”
They spat upon him and took the reed
and kept striking him on the head.
And when they had mocked him,
they stripped him of the cloak,
dressed him in his own clothes,
and led him off to crucify him.

As they were going out, they met a Cyrenian named Simon;
this man they pressed into service
to carry his cross.

And when they came to a place called Golgotha
— which means Place of the Skull —,
they gave Jesus wine to drink mixed with gall.
But when he had tasted it, he refused to drink.
After they had crucified him,
they divided his garments by casting lots;
then they sat down and kept watch over him there.
And they placed over his head the written charge against him:
This is Jesus, the King of the Jews.
Two revolutionaries were crucified with him,
one on his right and the other on his left.
Those passing by reviled him, shaking their heads and saying,
“You who would destroy the temple and rebuild it in three days,
save yourself, if you are the Son of God,
and come down from the cross!”
Likewise the chief priests with the scribes and elders mocked him and said,
“He saved others; he cannot save himself.
So he is the king of Israel!
Let him come down from the cross now,
and we will believe in him.
He trusted in God;
let him deliver him now if he wants him.
For he said, ‘I am the Son of God.’”
The revolutionaries who were crucified with him
also kept abusing him in the same way.

From noon onward, darkness came over the whole land
until three in the afternoon.
And about three o’clock Jesus cried out in a loud voice,
Eli, Eli, lema sabachthani?”
which means, “My God, my God, why have you forsaken me?”
Some of the bystanders who heard it said,
“This one is calling for Elijah.”
Immediately one of them ran to get a sponge;
he soaked it in wine, and putting it on a reed,
gave it to him to drink.
But the rest said,
‘Wait, let us see if Elijah comes to save him.”
But Jesus cried out again in a loud voice,
and gave up his spirit.

Here all kneel and pause for a short time.

And behold, the veil of the sanctuary
was torn in two from top to bottom.
The earth quaked, rocks were split, tombs were opened,
and the bodies of many saints who had fallen asleep were raised.
And coming forth from their tombs after his resurrection,
they entered the holy city and appeared to many.
The centurion and the men with him who were keeping watch over Jesus
feared greatly when they saw the earthquake
and all that was happening, and they said,
“Truly, this was the Son of God!”

Comments are closed.